Bố tôi mắt đỏ hoe ở sau nhà khi thấy tôi dẫn bạn trai về ra mắt
Gia đình tôi có 2 người con, là tôi và em gái. Bố mẹ thương chị em tôi lắm, luôn bảo vệ, nâng niu chúng tôi. Tuy nhà không giàu có nhưng chúng tôi luôn được hưởng những thứ tốt nhất, từ quần áo đến ăn uống. Bi kịch xảy đến vào năm em tôi 4 tuổi. Trong lần cả nhà đi ăn giỗ, chúng tôi gặp tai nạn giao thông và em gái tôi mất ngay tại chỗ. Thời khắc đó, đến bây giờ, nghĩ đến vẫn khiến tôi bật khóc run rẩy. Bố mẹ tôi phải mất quãng thời gian dài mới thoát khỏi ám ảnh, đau khổ và bớt tự trách bản thân mình.
Em gái không còn, bao nhiêu tình thương, bố mẹ dành hết cho tôi. Ông bà luôn thủ thỉ, bảo tôi lấy chồng gần nhà, đừng lấy chồng xa, đừng rời bỏ bố mẹ. Tôi cũng tự thề với lòng là sẽ không yêu ai ở khác huyện mình. Tôi từ chối tất cả lời tỏ tình của những người con trai ở xa.
Nhưng rồi cuối cùng, tôi lại yêu một người đàn ông ngoại quốc. Anh ấy sống ở Việt Nam 3 năm rồi. Theo kế hoạch thì hết năm nay, anh ấy sẽ về lại Nga. Vào dịp Tết, anh ấy đã tỏ tình với tôi và tôi đồng ý. Tôi biết mình yêu anh nhưng chỉ cần nghĩ đến bố mẹ, tôi lại đau thắt lòng. Vì thế, tôi giấu giếm chuyện yêu đương của mình.
Đến chủ nhật vừa rồi, sau một thời gian đắn đo suy nghĩ, tôi quyết định dẫn bạn trai về ra mắt gia đình. Bố mẹ tôi bất ngờ lắm. Bằng vốn từ Tiếng Việt ít ỏi, bạn trai tôi xin phép bố mẹ cho tôi được làm vợ anh ấy. Anh nói chúng tôi sẽ tổ chức lễ cưới vào giữa năm nay, sau đó về Nga để tổ chức hôn lễ ở đó. Anh sẽ lo cho tôi sang Nga định cư cùng anh.
Bố mẹ tôi thở dài, hỏi ý kiến của tôi. Tôi cúi mặt, cảm giác đau xót day dứt không sao diễn tả nỗi. Đến mức, tôi chẳng dám nhìn thẳng vào mắt của bố mẹ bởi tôi đã phản bội lại lời thề của chính mình, đã rời xa bố mẹ. Bất ngờ là bố mẹ ủng hộ tôi, còn nói chỉ cần tôi hạnh phúc thì tôi sống ở đâu, ông bà cũng chấp nhận.
Một lúc sau, tôi ra sau vườn, định hái ít rau nấu canh thì thấy bố đang đứng ở hiên nhà. Thấy tôi, ông luống cuống lau nước mắt, tay chân lúng túng, đôi mắt đỏ hoe. Thấy bố như thế, tôi đau lòng bật khóc. Ông vỗ về, bảo tôi rằng do ông mừng cho tôi nên mới khóc. Nhưng tôi biết, bố khóc vì tôi sắp đi xa, khó có thể về thăm nhà thường xuyên được.
Trở về thành phố, tôi càng thêm đắn đo. Tôi không thể rời bỏ bố mẹ được, bố mẹ đã mất em gái rồi, không thể mất cả tôi nữa. Nhưng tôi cũng không thể từ bỏ tình yêu; người con trai này đã yêu thương và chiều chuộng tôi như một nàng công chúa. Tôi phải làm sao mới đúng đây?