nhờ cách đơn giản mà khong lo đi tiểu đêm
Mấy ngày trước, tôi có tổ chức phát quà từ thiện dịp Tết cho những người nghèo khổ. Quan điểm của tôi là chia sẻ để trọn vẹn niềm vui, đem lại chút động lực cho những hoàn cảnh khó khăn hơn mình.
Đến gần cuối buổi phát quà, có một người phụ nữ đạp xe đến. Chị ấy gầy gò, mặc bộ đồ đã ngả màu, cái áo khoác cũng đã bạc phếch, phía sau xe đạp còn buộc lỉnh kỉnh đủ thứ đồ phế liệu. Thương tình, tôi tặng hẳn cho chị ấy 2 phần.
Khi chị ấy cởi khẩu trang ra, nói tiếng cảm ơn, tôi bàng hoàng cả người. Đây chẳng phải là chị Nhung, đồng hương của tôi hay sao? Hồi trước, gia đình chị ấy giàu có nổi tiếng. Chị là tiểu thư xinh đẹp, phóng khoáng, biết bao nhiêu chàng trai theo đuổi. Rồi chị lấy chồng giàu, đám cưới xa hoa bậc nhất ở thị trấn. Sau khi có chồng, chị ít khi về quê. Rồi tôi cũng đi học, lập nghiệp ở thành phố nên không gặp lại chị nữa. Sao bây giờ chị lại ra nông nỗi này?
Tôi cũng kéo khẩu trang xuống, hỏi chị có nhận ra tôi không? Chị nhìn một lúc rồi ngượng ngùng cúi mặt. Tôi dẫn chị vào quán nước, hỏi han về cuộc sống của chị. Chị kể trong nước mắt. Thì ra gia đình chồng chị không giàu có gì, chỉ là sĩ diện, thích ra oai với thiên hạ thôi. Cưới rồi chị mới hay họ nợ nần rất nhiều. Bố mẹ chị thương con gái nên bán cả đất cho vợ chồng chị trả nợ. Kinh tế nhà mẹ đẻ chị đi xuống từ đó nên sau đó chị không dám xin bố mẹ nữa mà âm thầm chịu đựng.
Cuối cùng, nợ vừa trả xong thì chồng chị bị đột quỵ qua đời. Một mình chị lại tần tảo nuôi 2 con. Vốn là tiểu thư, không cố gắng học hành nên chị không có bằng cấp, không xin việc được, đành phải đi bán vé số, đi phục vụ quán cơm, mua phế liệu qua ngày.
Chị không ngờ lại gặp tôi trong hoàn cảnh này. Gia đình tôi nghèo nhưng tôi có chí học hành, lập nghiệp, bây giờ lại thành công. Đúng là ở đời, chẳng ai biết trước chuyện gì sẽ xảy ra.
Tôi tặng thêm cho chị 3 triệu đồng rồi nói sau Tết, nếu chị muốn tìm việc làm ổn định thì cứ gặp tôi. Dù sao cũng là đồng hương, tôi sẵn sàng giúp đỡ chị bằng cả tấm lòng. Nhưng chị ngượng ngùng lắm, cứ từ chối mãi. Chị còn xin tôi đừng tiết lộ điều gì với bố mẹ chị. Tôi muốn giúp chị mà chẳng biết phải giúp bằng cách nào để chị không tự ái nữa. Và tôi có nên nghe lời chị, hay cứ nói với bố mẹ chị để hai bác tìm cách giúp con mình?