Vợ chồng sống với nhau, cùng nhau vượt qua gian khổ, túng thiếu, đi lên từ 2 bàn tay trắng, chưa bao giờ tôi cảm thấy cay đắng, tuyệt vọng như lúc này. 2 vợ chồng đồng lòng, từng chia nhau khoảng giường nhỏ xíu trong căn phòng trọ chật hẹp, cùng ăn gói mì tôm hay cái bánh mì chia nửa, lại cảm thấy hạnh phúc. Còn bây giờ, có nhà lầu, có xe ô tô nhưng lúc nào cũng trống trải, hiu quạnh.

Người ta nói đúng: Giàu đổi bạn, sang đổi vợ. Khi công việc kinh doanh phát đạt, tôi quyết định lùi về làm hậu phương để chồng tiếp tục thăng tiến. 15 năm chỉ quanh quẩn ở trong nhà, từ lúc nào, tôi không còn được sánh đôi với chồng nữa. Thay vào đó, anh sẽ đi cùng những cô thư ký xinh đẹp và trẻ trung. Vì tính chất công việc, tôi cũng không thể trách chồng. Chỉ là chúng tôi không còn tiếng nói chung, không biết nói về điều gì ngoài những chuyện có liên quan đến con cái.

Sau khi tận mắt thấy chồng đi từ khách sạn ra với một cô gái, tôi chợt vỡ òa, nhận ra chút tình cảm cuối cùng giữa chúng tôi cũng không còn nữa. Trái tim tôi nguội lạnh và như một điều hiển nhiên, tôi đòi ly hôn. Cứ tưởng chồng sẽ nhanh chóng đồng ý. Nào ngờ, anh cuống cuồng van xin tôi tha thứ. Anh nói vẫn còn tình cảm với tôi, chỉ là ham vui nhất thời nên không kiểm soát được hành động của mình. Nếu như tôi muốn, anh sẵn sàng bán công ty, lui về sống cùng tôi, tận hưởng cuộc sống với cơ ngơi đã đầy đủ.

2 tháng trôi qua một cách nặng nề. Tôi ngủ riêng, không nấu ăn cho chồng nữa. Anh cũng biết lỗi nên tan làm là về nhà, nấu ăn, hỏi han tôi. Tuy vậy, tôi vẫn quyết nộp đơn ly hôn dù chồng hết mực hối lỗi.