Chị chồng tôi hiếm muộn con cái đã 12 năm rồi. Vợ chồng chị đã tìm đủ cách, từ Đông y đến Tây y, thụ tinh nhân tạo, tốn kém rất nhiều mà vẫn không thể có con. Chị buồn lắm, ai lỡ miệng hỏi về con cái thôi, chị đã bật khóc ngay.

Còn vợ chồng tôi thì ngược lại. Tôi nhạy con, sinh liên tục 2 bé trong 3 năm. Có con dày, tôi phải nghỉ việc để chăm sóc con, lo chuyện nhà cửa. Kinh tế đều do chồng tôi gánh vác nên cũng túng trước hụt sau. Chị chồng thương tình, thường hay giúp đỡ tôi bằng cách mua sữa, bỉm hoặc cho tiền để tôi lo cho cháu.

Tôi sẽ xin đi làm lại khi đứa con nhỏ đã tròn 3 tuổi, đi học nhà trẻ rồi. Trớ trêu làm sao, tôi lại có thai tiếp lần 3 và lần này là thai đôi. Biết chuyện, vợ chồng tôi rầu rĩ đến mất ăn mất ngủ. Nuôi 2 đứa con đã khó, giờ chúng tôi biết kiếm tiền ở đâu để nuôi 1 lúc 4 đứa nhỏ đây? Còn chưa kể đến tiền học hành của chúng nó.

Tôi có bầu, chị chồng đã ở bên cạnh an ủi, khích lệ tinh thần tôi. Chị ấy cho tôi 20 triệu để khám và dưỡng thai. Khi tôi sinh con, chị cho tôi thêm 10 triệu nữa. Chị còn nhận chăm sóc tôi ở cữ trong tháng đầu tiên. Có thể nói, chị ấy là người tiếp thêm sức mạnh và động lực để tôi sinh con.

Trong thời gian ở cữ, chị chồng có mặt ở nhà tôi từ 6 giờ sáng đến 10 giờ tối. Chị tắm cho bé, nấu ăn cho tôi, giặt giũ quần áo bẩn. Chồng tôi thì đi làm, về nhà là lo cho 2 đứa con lớn. Nếu không có chị chồng phụ giúp, tôi chẳng biết phải vượt qua thời gian ở cữ bằng cách nào nữa?

Sau ngày cúng đầy tháng cho 2 cháu, chị chồng bỗng năn nỉ vợ chồng tôi một chuyện oái oăm. Chị ấy xin chúng tôi một đứa con để nhận làm con nuôi, có điểm tựa khi về già; cũng như chia sẻ gánh nặng kinh tế cho vợ chồng tôi. Chị van xin trong nước mắt và nói đã ao ước có một đứa con từ 12 năm nay rồi.

Bố mẹ chồng cũng khuyên chúng tôi nên suy nghĩ thật kĩ vì với điều kiện của vợ chồng tôi, nuôi 4 đứa con là điều rất khó khăn. Nhất định các bé sẽ chịu khổ, chịu thiệt thòi so với các bạn cùng trang lứa.